Câu 1
Từ miền thế [D]gian, ánh dương bừng soi đến [A]mãi thiên thu;
[A] tử thần ghê gớm giờ đây còn đâu sức [D]mạnh.
[D] Mộ phần tối tăm bao thời gian [D7]qua khép kín âm [G]thầm,
[Em] nay đã mở [F#m]toang vì [A]Chúa chiến thắng oai [D]hùng.
[A]
Điệp khúc 1
Một [A7]ngày toàn [D]thắng đến với nhân loại đau [A]thương khổ nàn,
[A7] Một cuộc đời [A]mới xóa hết những cơn ưu [D]sầu.
Một ngày tươi sáng đem [D7]bao ân phúc cho [G]muôn ngàn đời,
[E7] Chúa sống oai [A]hùng, Sự [A7]chết tối tăm đâu [D]còn!
Câu 2
Từ miền thế [D]...gian đã chôn vùi bao kiếp [A]sống đau thương,
[A] nhiều người đang sống mà tâm hồn như chết [D]lặng.
[D] Tìm đâu ánh dương cho đường gian [D7]nan bóng tối âm [G]thầm,
[Em] những tiếng khóc [F#m]than tràn [A]khắp lối đi trong [D]đời.
[A]
Điệp khúc 2
Một [A7]ngày toàn [D]thắng đến với nhân loại đau [A]thương khổ nàn,
[A7] Một cuộc đời [A]mới xóa hết những cơn ưu [D]sầu.
Một ngày tươi sáng đem [D7]bao ân phúc cho [G]muôn ngàn đời,
[E7] Chúa sống oai [A]hùng, Ngài... [A7]...ban hy [Em]vọng [A7]thắm [D]tươi.