Câu 1
1.Có bao [Db]lần bầu trời u ám,
mây sầu [Gb]giăng che đi tia [Gb]sáng,
Chúng ta [Db]nao nao không biết
sao lo sợ vấn [Ab7]vương.
Có bao [Db]lần màn chiều buông [Db7]xuống,
tâm thần [Gb]như hoa trôi trên [Gb]sóng,
Chúa đến [Db]bên ban cho
chúng [Ab7]ta nghỉ yên vô [Db]cùng.
[Db] Ban mai đến sẽ [Gb]đổi mới không vương [Db]ưu sầu,
dù non cao nhưng [Db]không quá cao lắm [Eb]đâu.
[Ab7] Chính trong [Db]giờ nguyện cầu nơi Chúa
bao buồn [Gb]lo xưa còn đâu nữa?
[Gdim]Ấm êm [Db]thay sau bóng đêm ta mừng đón [Ab7]ban [Db]ngày.
Câu 2
2.Những khi [Db]lòng buồn đừng than vãn,
hãy nhìn [Gb]chăm lên ngai Thiên [Gb]Chúa.
Nhớ chăng [Db]xưa gian nguy Chúa
không khi nào tránh [Ab7]xa.
Suốt đêm [Db]Ngài cầu nguyện tha [Db7]thiết
trên đồi [Gb]Ô-li-ve tươm [Gb]huyết;
chính do [Db]yêu thương ta,
Chúa [Ab7]không bỏ ta bao [Db]giờ.
[Db] Ban mai đến sẽ [Gb]đổi mới không vương [Db]ưu phiền,
bình an như chiên [Db]bên Chúa sau giấc [Eb]đêm.
[Ab7] Chớ đi [Db]nằm dù trời khuya vắng
khi điều [Gb]sai ta chưa thay đúng.
[Gdim]Nhớ cho [Db]ban mai vẫn luôn luôn làm mới [Ab7]muôn [Db]phần.
Câu 3
3.Biết đâu [Db]vào một ngày đang tới,
ta được [Gb]nghe êm êm bên [Gb]gối,
Chúa yêu [Db]thương kêu ta thoát
nơi gian trần đớn [Ab7]đau.
Khốn nguy [Db]đầy đường đời khi [Db7]trước,
bây giờ [Gb]tiêu tan khi ta [Gb]bước
đến nơi [Db]vinh quang bên
Chúa [Ab7]cao vút trên mây [Db]trời.
[Db] Ban mai đến sẽ [Gb]đổi mới khi ta [Db]am tường,
mọi nguyên do đau [Db]thương có trên thế [Eb]gian.
[Ab7] Chúa cho [Db]người nụ cười tươi thắm
khi Ngài [Gb]giang tay ra nghênh đón.
[Gdim]Nhớ cho [Db]ban mai vẫn luôn luôn làm mới [Ab7]tâm [Db]hồn.