Câu 1
1.Nầy tình thương [Eb]yêu của Đức Chúa Trời,
không văn tả [Bb7]được không lưỡi nào [Eb]phô,
Vượt mọi ngôi sao cao ngất thiên đàng,
sâu hơn hỏa [Bb7]ngục, thăm thẳm vô [Eb]cùng.
Chính Chúa phó [Ab]Con, gánh vác hết [Eb]tội,
sinh trong tổ [Bb7]phụ thuở [Eb]xưa.
Chúa muốn thứ [Ab]tha dấu tích ác [Eb]phạm,
đem con trở [Bb7]lại giải [Eb]hòa.
Điệp khúc
Bác ái của [Ab]Chúa lớn, cao sâu [Eb]rộng,
tinh anh phú [Bb7]cường biết [Eb]bao!
Kiếp kiếp các [Ab]thánh với cả thiên [Eb]thần
tôn vinh chúc [Bb7]tụng chẳng [Eb]ngừng.
Câu 2
2.Thời giờ qua [Eb]đi, nhân thế chuyển dời,
ngôi vua suy [Bb7]bại, quốc vương diệt [Eb]vong.
Người đời kinh khiếp bởi Chúa giáng lâm,
xin non rơi [Bb7]chận, tránh cơn lửa [Eb]hừng.
Thánh Chúa xót [Ab]thương, chắc đến vĩnh [Eb]cữu,
đem ơn phước [Bb7]chuộc kẻ [Eb]tin.
Chúa dắt dẫn [Ab]ta đến nước sáng [Eb]tươi,
thiên binh, thánh [Bb7]đồ ca [Eb]tụng.
Điệp khúc
Bác ái của [Ab]Chúa lớn, cao sâu [Eb]rộng,
tinh anh phú [Bb7]cường biết [Eb]bao!
Kiếp kiếp các [Ab]thánh với cả thiên [Eb]thần
tôn vinh chúc [Bb7]tụng chẳng [Eb]ngừng.
Câu 3
3.Dầu mực tràn [Eb]lan, khắp đáy biển sâu,
thay da cừu [Bb7]mềm lấy khoảng trời [Eb]xanh.
Dùng mọi thân cây chế viết ghi hoài,
nhân gian thảy [Bb7]làm sỉ phu tinh [Eb]đời.
Cốt chép tính [Ab]danh, bác ái Chúa [Eb]Trời,
biển kia ráo [Bb7]mực biết [Eb]đâu!
Cuốn giấy chứa [Ab]sao hết đức ái [Eb]nhân,
tuy giăng khắp [Bb7]mọi phương [Eb]trời.
Điệp khúc
Bác ái của [Ab]Chúa lớn, cao sâu [Eb]rộng,
tinh anh phú [Bb7]cường biết [Eb]bao!
Kiếp kiếp các [Ab]thánh với cả thiên [Eb]thần
tôn vinh chúc [Bb7]tụng chẳng [Eb]ngừng.